Lắng Nghe Để Hiểu, Nhìn Lại Để Thương
Mấy hôm nay hình ảnh em mãi khơi dậy làn suy tư trong tâm
trí tôi khiến tôi ngồi nhìn lại chính mình trong cuộc sống. Tự dưng tôi cảm
thấy thương em quá, tôi rất muốn làm điều gì và nói một vài lời có nghĩa để
giúp em nhưng cứ sợ lời nói của mình chưa thật sự có hiểu biết, hay còn những
vụng về để mà giúp em mở tỏa những khó khăn chướng ngại. Tôi bỗng thấy thương em
hơn lúc nào hết; tôi muốn ôm em vào lòng để vỗ về em. Mỗi lần ngồi nói chuyện
và hỏi thăm em, tôi đều thấy mắt em ươn ướt. Em cố kìm hãm cảm xúc không để cho
tôi thấy nước mắt em rơi nhưng tôi cảm nhận được sự đau khổ. Tôi rất muốn nói
nếu như em muốn khóc, hãy để cho những giọt nước mắt tủi hờn hay khổ đau kia
rời khỏi đáy lòng em, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, hãy để tâm mình tự do và
trống trải, để em có thêm tự tin nhìn sâu vào những vấn đề em đang vướng mắc.
Em hãy để lòng mình tự do và trống trải để hạt giống Phật được nẩy mầm bằng
chất liệu thương yêu và hiểu biết của mình.
Tôi là người nhạy cảm nhưng tôi thấy em lại vô cùng mong
manh hơn cả mình. Những tổn thương nhỏ cũng có thể làm cho em đau khổ. Trong em
có quá nhiều nội kết cần được tháo gỡ nhưng một mình em không thể làm được, em
rất cần sự giúp đỡ từ người thân thương nhất của em, từ những người bạn, người
anh, người chị đồng sự của em. Đôi khi tôi cũng buồn về những sự vụng về của em
nhưng khi nhìn những giọt nước mắt em rơi, tôi cảm nhận được nỗi buồn của tôi
dường như không thể đo lường được với những khổ đau và buồn giận của em; chúng
trở thành vô nghĩa và tôi cảm thấy thương cảm em.
Còn nhớ lần họp trước, em tâm sự trong thổn thức rằng những
hành động của tôi đã gây cho em rất nhiều phiền não và mệt mỏi. Em nói
"Anh Huy ảnh thương chị Hoa quá đi, ảnh chiều chị Hoa, chị Hoa nói gì ảnh
cũng nghe hết. Tụi em nói ảnh tháo băng ghế ra, ảnh đồng ý nhưng khi chị Hoa
gọi điện thoại kêu ảnh đừng tháo xuống là ảnh nghe theo chị Hoa." Em biết không,
thoạt nghe tôi thấy trong lòng tôi trỗi dậy sự bực tức, tôi muốn giải thích cho
em hiểu rằng tôi đã không cố ý vì lúc ấy trong lòng tôi không cảm thấy an lắm
vì nghĩ đến sự an toàn của những người trên xe và những sự không may xảy ra
trên đường đi khiến cho mọi người mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy em khóc. Tôi bỗng
dưng chỉ có thể nói được hai câu "Hoa xin lỗi, nếu như những lời nói hay
hành động vụng về của mình trong lần nào đó đã gây cho các chị phiền não gì đó
thì ngày hôm nay Hoa thật tâm xin lỗi." Tôi đã nói như vậy đúng ba lần như
thế nhưng em vẫn không cảm thấy vui hơn chút nào vì vết thương đã ngấm vào
trong tâm em. Tối hôm ấy, trên đường lái xe về nhà dưới trời mưa đêm nhẹ, tôi
đã rất xúc động làm một bài thơ về em, tôi lấy tựa đề là "Buồn" vì tôi
cảm nhận được nỗi buồn của em, phần lỗi của mình chắc chỉ là nhỏ thôi, nhưng có
thể nó đã làm hâm nóng nỗi buồn sâu sắc nào đó đã có trong lòng em từ rất lâu
rồi. Bài thơ đó tôi làm cho em, nhưng tôi chưa bao giờ gởi cho em đọc.
Buồn
Thành phố chiều nay buồn
Mưa thu về giăng ngang
Ngây ngô đôi mắt thỏ
Đợi chuyến tàu đi qua
Ngày gió đem mây về
Rũ hờn rơi trên tay
Ôi ta hồn bỗng dại
Ngồi đếm lá vàng bay
Lạy em xin thứ tha
Lạy ta tha thứ nhau
Để mai đến với nhau
Ánh mắt thôi hờn đau
Lạy ta không biết đau
Giữa không gian rỗng
không Ta mơ lên đỉnh cao
Hóa thân thành muôn sao
Nhìn xuống trần gian buồn (!)
Em ơi, em biết không khi ấy tôi nhìn vào mắt em, đôi mắt
ngây thơ của chú thỏ dễ thương đang cần sự an ủi và chở che. Tôi không đang tâm
làm em bị tổn thương nữa. Phiền não như những toa tàu dài, tiếp nối nhau chầm
chậm ẩn hiện trong tâm mình làm cho lòng mình càng thêm trĩu nặng phải không
em. Bất giác tôi tưởng tượng mình đang đứng trước Đức Quán Thế Âm, chắp tay lạy
xuống, nhìn vào tự tâm mình, tôi mong em mở rộng cánh cửa tâm hồn của em và của
tôi để hai chúng ta có thể nhìn nhau với ánh mắt tràn đầy của tình thương khi
chúng ta gặp lại, thế nhưng phải mất rất nhiều tháng ngày em mới mở cửa cho tôi
bước vào tim em thêm lần nữa.
Chấp nhận và tha thứ cho người đã làm mình tổn thương rất
khó, nhưng em đã làm được như thế: em đã và đang đi trên con đường thực tập mà
Đức Phật đã dạy chúng ta. Nhưng hình như những tác động bên ngoài vẫn còn quá
lớn đối với em; em vẫn còn thấy dường như thế giới này nhỏ hẹp quá, bầu trời
không mở ra thêng thang cho đời sống của em. Em mỗi ngày vẫn phiền muộn. Em
không cảm thấy mình hạnh phúc, hạnh phúc của em qua mong manh và dễ vỡ. Ngồi
trò chuyện với em hôm qua, tôi cảm nhận được ánh mắt sâu của em một nỗi buồn vô
tận. Có lẽ mình vẫn chỉ còn thương nhau bằng nhiều lời nói quá phải không em?
Mình đã đến với nhau chỉ bằng những cảm giác hờ hững để rồi khổ ai nấy lo, hồn
ai nấy giữ. Tôi đã cảm thấy như thế. Tôi muốn nói với em và người thương của em
rằng "Em ơi, đừng đem phiền não của người khác về nhà đặt để lên người
thương của mình. Hãy tạo dựng cho mình một niềm tin yêu để làm nền tảng hạnh
phúc dài lâu. Em có thể đã chưa khéo léo trong cách sinh hoạt hay tiếp xúc với
mọi người, điều đó làm cho người khác khó chịu. Khó chịu tạo ta phiền não,
nhưng mình nên sáng suốt đừng mang lấy phiền não của người khác bỏ vào cuộc
sống của riêng mình. Hãy luôn đứng bên nhau, là chỗ dựa vững chãi cho nhau.
Chấp nhận và giúp nhau sửa đổi. Khi ta cô đơn, đau yếu, chỉ có người thương bên
cạnh ta lo lắng và chăm sóc cho ta, người ngoài không làm được như thế. Em hãy
trân quý và hãy cho người thương của mình sự trìu mến và nâng niu. Chúng ta ai
cũng có lúc mong manh như những cánh hoa và cần sự nhẹ nhàng hơn là trách móc
và giận hờn.
Có thể em đã đang rất phân vân về con đường tương lai trước
mặt. Em phải có sự lựa chọn, một sự lựa chọn sáng suốt nào đó để sau này mình
không phải hối hận. Hãy mường tượng mình đang đi chung một con đường đầy hoa
thơm và tiếng cười, nhưng đến một lúc nào đó, bỗng thấy mình đang đứng ở hai
lối rẽ. Chúng ta có thói quen, khi nhìn thấy con đường bỗng nhiên chia làm hai,
chúng ta thường suy tư xem mình phải chọn con đường nào tốt để đi. Chúng ta
thường có thói quen nhìn về phía trước. Em ạ, chỉ cần chúng ta xoay người lại
một chút thôi, sẽ thấy trước mắt ta chỉ có một con đường mà thôi, con đường mà
chúng ta đã từng đi chung trong hạnh phúc, đầy những hoa tươi và tiếng cười.
Nhìn lại và thử dắt tay nhau đi trở lại con đường chúng mình đã từng đi qua như
một sự khởi đầu với niềm tin yêu ban đầu thì chúng ta sẽ cảm thấy cuộc sống
mình chia xẻ với nhau có nhiều ý nghĩa hơn. Ta sẽ thấy tình yêu của mình tha
thiết hơn. Tôi đã nói với em hôm qua không biết em có hiểu ý tôi không
"người con gái cần sự đằm thắm và đôi khi sự thiệt thòi rèn luyện cho mình
cái tính nhẫn nhịn trong thương yêu như đất; mình phải biết tranh thủ, nắm bắt
hạnh phúc của mình đừng để mình rơi vào trường hợp mà mình làm một cái quyết
định tầm thường như bao nhiêu người khác đã làm."
Em ơi! Bây giờ tôi với em, chúng mình hãy cùng nhau thực tập
thật sâu qua lời dạy dịu dàng của Đức Phật "tập lắng nghe, lắng nghe với
tâm không thành kiến, lắng tai nghe để hiểu những điều chưa nói và những điều
đã nói; con hiểu rằng chỉ biết lắng nghe thôi, con đã làm vơi đi những niềm đau
của kẻ khác." Mình hãy ngồi lại cùng nhau, nhìn lại chính mình, nhìn lại
người thương của mình để mình nối lại sợi dây truyền thông giữa hai tâm hồn,
giữa những tâm hồn với nhau. Mình sẽ thấy những nét đẹp riêng của mỗi chúng ta,
chấp nhận nhau và tha thứ nhau, gây dựng một tình cảm chân thật bớt trách móc
và tạo phiền não cho nhau; mình sẽ thấy nụ cười của mình rất tươi, rất chân
thật và tràn đầy chất liệu thương yêu.
Em hãy cùng tôi mình cùng dắt tay nhau, cùng thực tập em
nhé. Tôi tin rằng một ngày nào đó, em sẽ được hạnh phúc và em sẽ được thong
dong như những áng mây thênh thang trên bầu trời. Hãy cười và cùng nhau thở
những hơi thở của từ bi và hiểu biết.
Đến với người em gái thân thương,
người bạn đồng sự của tôi.
Thân mến,
May 22, 2012
Tâm Lắng Nghe Sâu