"Lạ Lắm" tâm tình vùng bảo lũ.
Admin - Ngày đăng: 14:46:35 30-10-2020
Có đi mới có thấy, có đến mới cảm nhận được. Tôi thì chẳng đi được vùng bảo lũ, chỉ nhìn, rồi nghe, và hôm nay được đọc. Vâng, bài "Lạ Lắm" của Hạ Băng đã cho tôi thêm hiểu một phần nào tâm lình là lạ, dễ thương mà chân chất: Người dân miền trung.
Lạ lắm...
Có người... dù một phần ngôi nhà bị sập do nằm trong tâm bão, hay nhà bị hư hại và mất mát rất nhiều sau gần nửa tháng sống chung với những cơn lũ kinh hoàng... nhưng khi được sẻ chia... họ mỉm cười từ chối và nhường lại cho những hoàn cảnh neo đơn, già yếu, bệnh tật... với lý do: họ còn khoẻ mạnh, còn có thể gầy dựng lại được... còn nếu buộc phải nhận lấy vì người sẻ chia đi thực tế đến tận nhà... họ cúi đầu cảm ơn rồi âm thầm sẻ chia lại với những mảnh đời khốn khó xung quanh...!!!
Lạ lắm...
Khi mà nhà cửa bộn bề, đồ đạc ngổn ngang, bùn non còn đóng lớp trong sân... nhưng bất cứ lúc nào láng giềng cần, bất cứ khi nào đoàn thiện nguyện nhờ hướng dẫn đi thực tế đến các hoàn cảnh thương tâm... họ cũng gác hết việc nhà lại... vui vẻ nhận lời và tình nguyện giúp đỡ...!!!
Lạ lắm...
Những con người miền Trung đó... quanh năm cần mẫn, dãi nắng dầm mưa, tay lấm chân bùn... những con người đậm chất nông dân, không bằng cấp, không học vị, điện thoại thông minh không biết dùng dù con cháu có chỉ hàng nghìn lần đi nữa, không biết lướt Facebook, cũng chẳng biết chụp hình hay “seo phi” lại những khoảnh khắc họ giúp đỡ người khác... ấy vậy mà... họ lại rất tử tế, rất thiện lương, rất tình cảm, rất vĩ đại... họ sống trọn vẹn với cách sống của một người quân tử...!!!
Lạ lắm...
Họ vẫn bình dị với mái lá đơn sơ, cơm rau đạm bạc... rồi dành hết những điều tốt đẹp cho con cháu... dẫu có khổ đến mấy, họ cũng gắng cho con đến trường học chữ... dẫu có cực đến đâu, họ cũng không để con thua thiệt bạn bè... họ hứng hết những cam go của cuộc sống, chịu rét chịu mưa, chịu nóng chịu bức... chỉ để tiết kiệm và lo được cho con cháu mình thêm hộp sữa, miếng canh... dẫu bão lũ có đến thăm rồi ra đi để lại những hoang tàn... họ cũng cười xoà khi nhận điện thoại hỏi thăm từ những người quan tâm... họ kiên cường, họ mạnh mẽ... mà cũng rất dịu dàng, rất ấm áp với trái tim luôn đầy ắp yêu thương...!!!
Lạ lắm...
Những cuộc đời... những nhân cách lớn lao...!!!
Thế đấy... nhân sinh dù có biết bao chuyện đớn đau và trái ngang hèn mọn đi chăng nữa... thì vẫn còn đó những con người bình thường mà vĩ đại...
dù hiếm, dù ít, dù họ ẩn mình giữa hàng vạn người trong xã hội đi chăng nữa... thì sự yêu thương, sự tử tế, sự ấm áp của họ vẫn lan toả và chạm đến trái tim của rất nhiều người... khiến cuộc sống trở nên đẹp dịu dàng và thanh khiết như chính nhân cách của họ vậy...!!!
Xin cúi đầu trước những nhân cách lớn lao...!!!
tác giả bên bếp lữa miền trung
* Hạ Băng