Con đau khổ vô cùng. Cuộc đời con còn có ý nghĩa gì. Đời con chẳng đền đáp chút gì cho công ơn trời biển của Mẹ. Mẹ ơi ! Mẹ hãy tha lỗi cho con, cho đứa con khốn khổ tội nghiệp này. Con đã gọi Mẹ hoài trong nắng chiều sương sớm. Tháng năm nhoà lệ đỏ mắt con. Mẹ ơi ! Mẹ kính yêu của con đâu rồi ? Mẹ có nghe tiếng nấc của con trong mưa gào, gió thét ? Mẹ ơi ! Con có biết đâu ngày con bỏ Mẹ vào Nam chính là ngày con vĩnh biệt Mẹ mà tội lỗi con chẳng bao giờ chuộc lại được. Giờ đây con đang mong ngày trở về nhìn lại nắm xương tàn của Mẹ. Không biết con có còn đủ sức để kìm chặt lại những đau đớn cào xé ruột gan con không. Mẹ ơi ! Qui luật của tạo hoá thật là tàn ác. Mẹ đi rồi để con côi cút bơ vơ !
Mẹ ơi, khi con viết những dòng dưới đây, Mẹ vẫn còn ở bên con. Con chưa thể hiểu hết khi mất Mẹ, nỗi đau ghê gớm biết chừng nào. Con còn ngây thơ quá phải không Mẹ ơi !
Mẹ ơi !
Thương lời Mẹ kể cùng con : Ngày ấy Mẹ bên Cha về thành dâu Bà nội Mái tóc xanh, má e thẹn ửng hồng Vốn chân chất siêng năng sớm cày chiều cấy Cây lúa, cây khoai yêu lòng Mẹ bón chăm. Mẹ sinh chúng con giữa tảo tần khuya sớm Chúng con lớn lên trong tình Mẹ yêu thương Đổi niềm vui bằng vai gầy, da sạm Bàn tay chai, mái tóc bạc, lưng còng. Theo tháng năm, chúng con dần khôn lớn Bàn chân son biết xẻ dọc Trường sơn Con Mẹ biết yêu thương đất nước Thương Mẹ trọn một đời - tất cả cho con. Về với Mẹ bằng chiến công thắng giặc Giọt lệ vui đẫm mắt Mẹ đục mờ Da dăn deo, móm mém hàm răng rụng Đâu rồi hình bóng Mẹ ngày xưa ? Ngày xưa chợ sớm đồng trưa Mẹ về trong nắng trong mưa quản gì Giờ đây lê bước bên hè Tai ù, chân mỏi, mắt nhòe, gối run ! Nhìn Mẹ nuốt nghẹn miếng cơm Ngậm ngùi rơm rớm mắt con lệ nhòa ! Mẹ cười : Đến tuổi phải già Mẹ vui khi thấy nước nhà bình yên !tháng 9 – 1991