Gửi về mẹ
Từ lúc con còn bé mẹ đã giảng đạo từ bi cho con nghe đến thuộc làu. Nhưng chẳng mấy khi con suy nghĩ đến giáo lí nhà Phật cùng những câu nói cửa miệng của mẹ “Ngày xưa mẹ thế này, bây giờ con thế kia…”
Kí ức của con về mẹ rất nhiều, nó bằng phẳng và sâu đậm. Con chỉ biết ngày xưa nhà mình nghèo lắm, nghèo đến nỗi mẹ không muốn bỏ tiền ra mua đồ chơi cho con, để con phải đi ăn trộm trong cửa hàng. Mẹ đã đánh con rất đau và bảo con rằng: “Đói cho sạch, rách cho thơm”. Lúc ấy con cũng chẳng hiểu gì mấy nhưng câu nói ấy đã in sâu vào trí nhớ của con, nó đi theo con suốt cả cuộc đời để nhắc nhở con về lòng tự trọng.
Ngày xưa ấy con hay mơ rằng sẽ có ngày con trở thành chàng hoàng tử. Nhưng con không thể là chàng hoàng tử bởi mẹ không phải là một bà hoàng. Mẹ là một người mẹ nghèo khó và con là đứa con trai lớn lên từ nghèo khó. Mẹ vất vả, lam lũ, làm việc quần quật đêm ngày còn bàn tay con thì chỉ vài một vết chai. Mẹ không cho con phụ mẹ làm đồng, mẹ cũng chẳng bắt con làm gì, chỉ mong con học hành tử tế. Nhớ một lần vào dịp nghỉ hè năm lớp 10, con trốn nhà đi phụ hồ ở Phan Thiết để kiếm ít tiền phụ giúp mẹ đỡ vất vả hơn và mua một ít sách vở cho đầu năm học mới. Mẹ biết chuyện đã lôi con về nhà cho con ăn đòn và mắng con: “Mẹ có để mày thiếu cái gì không mà mới tí tuổi đầu đã thích kiếm tiền? Ham tiền mà hư thân”. Mẹ nghĩ như vậy nhưng con thấy thiếu nhiều, thiếu tất cả những gì con muốn mà mẹ không thể cho con. Ngay cả chút tình cảm. Chẳng bao giờ mẹ nói với con những lời dịu dàng, âu yếm. Mẹ đối với con rất lạnh nhạt và cáu bẳn. Mẹ làm con cảm thấy chính con là nguyên nhân khiến mẹ vất vả, nhọc nhằn. Sao mẹ không như những người mẹ khác nhỉ? Người ta thì dịu dàng, xinh đẹp và yêu chiều con cái. Còn mẹ, khuôn mặt sạm đen vì nắng, bàn chân thô kệch đầy vết nứt nẻ, bàn tay gầy guộc với những ngón tay thô ráp, bàn tay ấy chưa một lần chải tóc cho con. Trong trí nhớ của con, mẹ không bao giờ khóc. Kí ức tuổi thơ về mẹ chỉ có vậy, một bà mẹ quê mùa, khô khan, dạy con bằng roi đòn và thích giảng đạo từ bi.
Con luôn nghĩ mẹ thật mạnh mẽ nhưng thực ra mẹ cũng là phụ nữ như bao người phụ nữ khác (Ảnh minh họa)
Khi con lớn, con biết suy nghĩ và chăm chút cho bản thân mình. Rồi đôi chân con cũng hay bước theo những cuộc vui cùng bè bạn. Nhiều khi gặp mẹ chở hàng trên đường bằng chiếc xe cũ nát mà con ngại, thấy tủi thân cho gia đình mình. Sinh nhật lần thứ 17, con đòi mẹ mua cho con chiếc áo sơ mi kẻ xọc mà con rất thích. Mẹ mắng con đua đòi làm con tủi thân giận mẹ và không thèm ăn cơm. Vậy mà khi con đi học về đã thấy chiếc áo ấy ở trên bàn. Lòng con chợt đắng cay khi nhận ra chiếc áo mẹ mặc đã sờn vai và có một mảnh vá.
Con đỗ học sinh cấp tỉnh với số điểm khá cao, đúng như mẹ mong mỏi. Thế nhưng trong ngày lễ trao phần thưởng cho những học sinh xuất sắc của trường thì mẹ lại không đến dự. Mẹ sợ người ta cười chê con có bà mẹ quê mùa. Và khi con đứng trên bục vinh quang, ôm bó hoa cười rạng rỡ thì mẹ cô đơn lặng lẽ ở nhà nhìn con. Bó hoa ấy con mang về tặng mẹ, lần đầu tiên con thấy khóe mi mẹ hoen mờ. Nhưng mẹ không khóc. Trong mọi hoàn cảnh mẹ vẫn không bao giờ khóc.
Bầu trời tương lai trước mắt con ngày một xanh hơn, cũng là khi tóc mẹ có thêm sợi bạc. Con dang đôi cánh bay đến những chân trời mới. Ở nơi đó con biết vào ngày lễ Vu lan (rằm tháng bảy Âm lịch) người ta hay cài một bông hoa lên áo để nhớ về mẹ. Con đã lớn và bắt đầu suy nghĩ về mẹ nhiều hơn. Khi thơ bé con ngây thơ hay quá vô tình mà không biết đến những nỗi nhọc nhằn của mẹ? Con nghĩ rằng mẹ thật khô khan vì mẹ không khóc bao giờ. Mẹ đã giấu vào tim bao nhiêu nước mắt để con được cười nhiều hơn vậy mẹ? Mẹ không chải tóc cho con để con biết thế nào là tự lập. Và đằng sau mái tóc đen mượt của con là tóc mẹ một đời xơ gãy, một đời rối ren. Mẹ ôm tất cả gió mưa, bão tố vào lòng để tuổi thơ con được sống yên bình. Con luôn nghĩ mẹ thật mạnh mẽ nhưng thực ra mẹ cũng là phụ nữ như bao người phụ nữ khác. Nhưng mẹ là mẹ. Mẹ luôn dang tay che chở cho con, luôn yêu thương con vô điều kiện, luôn bao dung cho mọi lỗi lầm ích kỉ của con. Đơn giản vì mẹ là mẹ. Chỉ có người mẹ mới làm được những điều đó thôi.
Và con lại nhớ lời ru của mẹ:
Mai rồi con khôn lớn.
Trên đường xa nắng gắt
Lời ru là bóng mát.
Lúc con lên núi thẳm.
Lời ru cũng gập ghềnh.
Khi con ra biển rộng.
Lời ru thành mênh mông…