Tự khúc mẹ
Một người bạn tôi không có mẹ. Con phố vắng, dật dìu những êm ả, rót những cái heo may cuối thu vào mỗi ô cửa trên mỗi nẻo đường. Sương như giăng giăng làm ánh sáng lạnh lùng của trăng như bớt cô, bớt lẻ, nhưng cái hàn ôn vẫn không suy dịu. Gập khẽ cái cửa kính gấp, tắt nốt ánh đèn đầu giường, khe khẽ nghe "Hương ngọc lan", thấy lòng dịu nhẹ, khẽ ru tôi vào giấc ngủ. Bất chợt, xa xôi, gần gụi.
"Nhật ký của mẹ" chẳng biết đêm khuya tĩnh lặng này ai còn mở. Đứa bạn, sao lại nghe thể loại này, lúc này, làm mình hơi chạnh lòng, có chút buồn vu vơ. Chắc nó nhớ mẹ, nó là đứa "không có mẹ". Dòng cảm xúc của tôi tưởng chừng như đứt đoạn. Tôi trong cơn miên man, lại đặt mình rơi vào hoàn cảnh đó, và nức nở trong tiếng khóc gọi mẹ.
Nó chắc cũng đang buồn, nước nở như tôi. Tôi nghe kể lại, ngày mẹ nó mất, nó thấy bố khóc, thấy ai cũng khóc, thấy anh chị nó gào thét điên dại, nó chỉ ôm chân bố nó và nói: "bố ơi, họ bị làm sao vậy nhỉ"? Trời ơi, cái suy nghĩ bé bỏng vụng dại ấy, nó hồn nhiên quá, chưa biết đau, chưa biết được rằng "hạnh phúc và bình yên khi có mẹ bên cạnh đã không còn ở lại trọn vẹn trong tuổi thơ của nó nữa".
Nó chưa đủ lớn để thấu cảm nỗi đau này, mà thiết nghĩ ai cũng vậy thôi, có ai đủ lớn để cảm nhận được hết nỗi đau mất mẹ, người luôn vỗ về yêu thương, người cho ta được bé lại, được vụng dại, được bình yên trong nhịp sống xối xả bộn bề. Chỉ có những tháng ngày tiếp sau, nỗi trống vắng, một cuộc sống coi như đã mất đi một nửa thế giới. Sẽ chẳng còn gì là trọn vẹn cả, nhân cách ta, toan tính ta, nghĩ suy trong ta, sẽ chất chứa những lầm lỗi, khi cuộc đời này thiếu mẹ.
Nó là người cứng rắn lắm, cái sự chai sạn lẽ đời của cậu nhóc ấy có lẽ được tận hưởng từ bố, mẹ nó mất đã hơn chục năm nay, mà bố nó vẫn một mình. Nhiều lúc nó cũng bảo bố đi bước nữa, nhưng bố yêu mẹ quá. Mẹ nó đẹp, khéo, lại một mực yêu chồng thương con, bố nó sợ có lấy ai về, không che nổi cái bóng của mẹ nó, lại làm cho họ khổ, nên thôi. Nó cũng thương bố, và từ đó bố nó vừa là bố, vừa là mẹ, một mình với hai vai diễn dẫu có vụng về, nhưng đó vẫn là những vai diễn thành công nhất.
Hôm nay nó đã trưởng thành, ngày phụ nữ Việt Nam nó về quê "giỗ" mẹ, không đúng ngày nhưng mẹ nó cũng là người phụ nữ Việt Nam mà. Năm nào cũng vậy, nó bảo mẹ có 2 ngày giỗ, nó mua một đóa hồng màu trắng, buộc cái nơ đỏ, một bó hoa cúc vàng, một dải hoa ly để cắm trên bàn. Lòng nó như nhỏ lại, nó khóc, nấc lên từng cơn và quỳ xuống bên bài vị thờ mẹ.
Khuôn mặt mẹ bây giờ nó không nhớ, vì khi mẹ mất nó nhỏ quá. Qua di ảnh, qua lời kể của bố, nó luôn tự hào vì được sinh ra bởi mẹ và nó không bao giờ nguôi nhớ mẹ. Phải nói sao đây? "Quê hương mỗi người chỉ một. Như là chỉ một mẹ thôi". Hãy sống tốt, để tri ân mẹ, người đã cho ta được một lần sinh ra, lớn khôn, và được sống như một món quà đẹp nhất của tạo hóa. "Nặng trĩu vai gầy, mẹ gánh cả đời con".
Khuê (theo vnexpress)